作者:陆文圭
韵律平仄:平平平仄平平平,仄平平仄○仄平。|○平平仄平平仄,仄仄仄仄平平平。|仄○○仄仄仄平,平仄仄仄平平平。|平平平仄仄平仄,仄平仄平平仄平。|○仄平平仄○仄,仄仄平仄平平平。|平平仄平平仄仄,仄平仄仄平平仄。|仄平仄仄仄平平,平仄平平○仄仄。|平○仄仄仄平仄,仄仄○平平仄仄。|平平平仄仄平平,平平○仄平平仄。
蓉城诸葛何绵绵,一门青紫三百年。
闻孙流落湘江上,手握美瑾怀香荃。
夜行衣绣岂足荣,归梦皛皛经山川。
君家元有紫荆树,一枝两枝枯或妍。
当暑归来憩其下,俯仰陈迹心茫然。
墙东野人头雪白,乃翁坐上琴书客。
凤毛一见眼双明,豚犬吾儿空自责。
追思老少各时异,坐阅兴衰疑世隔。
江湖来往慎风波,他年重会铜驼陌。