作者:陆文圭
韵律平仄:仄平仄仄仄平仄,平仄平平平仄仄。|平平仄仄平仄平,仄平平仄平仄仄。|平平仄仄仄平平,仄平平仄仄○平。|平平仄仄平平仄,平仄平○仄仄平。|平平仄平仄平仄,平仄仄平仄平仄。|仄平仄仄仄平平,仄仄平平仄○仄。|○平平仄○平平,○仄平平仄仄平。|仄平○仄仄仄仄,平平仄仄○平平。|平平平平仄仄仄,平平平平仄平仄。|仄仄平平○仄平,平○仄平平仄仄。
彦霖父子魏公客,持国之兄招不得。
豪华落尽漳水流,主人眠石扃醉白。
天倾地坼古今愁,浣花穷杀老参谋。
窗寒雪压灯昏夜,门静虫吟叶落秋。
平生故人渺江浦,谁往省之遣宗武。
惜哉赤白两洪崖,敢道交情弃如土。
回舟苹浦思依依,空忆桃花鲚鲙肥。
竹西骑鹤不可去,西州万里将安归。
南山之阳木已老,南山之阴木尤槁。
不信春风吹不苏,珍重岁寒宜自保。